Hà Nội, một đêm tháng Mười, trời đổ cơn mưa rả rích không dứt. Trên bàn làm việc, điện thoại của tôi rung lên liên tục
Hà Nội, một đêm tháng Mười, trời đổ cơn mưa rả rích không dứt. Trên bàn làm việc, điện thoại của tôi rung lên liên tục, là số của Lâm – cậu bạn học cũ giờ làm bên bảo hiểm. Tôi chưa kịp bắt máy thì tin nhắn đến: “Tú… vợ mình mất rồi, giúp mình với…”.
Tôi chết lặng. Tú – bạn đại học của tôi, từng là người đàn ông khiến bao cô gái ngưỡng mộ vì sự nhẹ nhàng, điềm đạm. Vợ cậu ấy, Mai, cũng là người tôi quen biết từ lâu – một cô gái hiền lành, hay cười, luôn đứng sau ủng hộ chồng.
Thế mà giờ đây, tôi đang nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn lạnh buốt. Tôi lập tức gọi lại. Bên kia đầu dây, tiếng nức nở của Tú vang lên lẫn trong tiếng mưa: “Xe bị lật… Mai đi rồi… còn hai đứa nhỏ đang cấp cứu”.
Tôi không hỏi thêm. Chỉ biết mình cần đến viện ngay.
Nhưng đó chỉ là khởi đầu cho một chuỗi sự việc khiến tôi không thể ngờ được. Những mảnh ghép tưởng như rời rạc, dần ghép lại thành một bức tranh lạnh lẽo, nơi không phải tai nạn nào cũng do số phận. Có những cú trượt dài không đến từ định mệnh, mà đến từ lòng tham.
Và kẻ thủ ác… lại chính là người mà không ai ngờ tới.
Bệnh viện lúc nửa đêm đông nghẹt người, mùi thuốc sát trùng trộn lẫn tiếng khóc, tiếng gọi tên nhau vang lên trong hành lang dài lạnh ngắt. Tôi tìm thấy Tú ngồi thu mình ở một góc ghế đá, gương mặt cậu ta trắng bệch, hai mắt đỏ hoe, môi mím chặt như nuốt vào những lời đang sắp sửa bật ra.
“Tình hình sao rồi?” – Tôi hỏi nhỏ, tay đặt nhẹ lên vai cậu ấy.
“Mai… không qua khỏi. Còn hai đứa… bác sĩ bảo một đứa bị chấn thương não, đứa kia mất nhiều máu quá…”
Tôi im lặng. Mọ i an ủi đều trở nên sáo rỗng trong khoảnh khắc ấy. Nhưng chỉ vài phút sau, có điều gì đó khiến tôi thấy không ổn. Tú không vào thăm con. Không hỏi thêm bác sĩ. Không gọi cho người thân.
Cậu ta chỉ ngồi đó, nhìn vô hồn.
Lâm – người bạn làm bảo hiểm – ghé tai nói nhỏ:
“Mày có thấy lạ không? Hợp đồng bảo hiểm nhân thọ 3 tỷ, mới ký chưa đầy nửa năm, người thụ hưởng là Tú.”
Tôi sững người. Mọ i mảnh ghép dần hiện ra.
Lâm cho tôi xem bản scan hợp đồng. Ngày ký: Trước tai nạn 28 ngày.
Người bị hại ký, người thụ hưởng số tiền lớn lại được “vô tình” thoát nạn. Mọ i thứ bắt đầu mất dần.
Tôi quyết tâm lần theo dấu vết. Một người bạn làm ở bên công ty giềm sát camera giao thông đã cung cấp bức ảnh từ camera trên cao tốc: Trước khi tai nạn 30 phút, có một ô tô lạ lòng đi theo sau xe nhà Tú.
Chính chiếc xe đó sau đó biến mất trên camera khi vùng tín hiệu mờ.
Tôi tiếp cận một “nguồn” quen cũ ở trẻ ngoài ranh giới pháp luật. Mất hai tuần lần tìm, tôi có được tên một đối tượng đã từng nhận tiền để “xử ly” ở Quảng Trị.
Hắn là H., người từng bị truy nã. Và chính hắn đã nhận 200 triệu để giả dạn tai nạn theo lời đặt của… Tú.
Tôi lại run lên khi biết: “Lệ ra tay chỉ là vợ chồng, nhưng khi thấy hai đứa nhỏ vàng vật khóc, tao đang lúc say thuốc lá, tao không cầm được… tao đã lỬa cả hai…”
Tú bị bắt sau đó 3 ngày. Tại đồn công an, cậu ta gục xuống, không nói lời nào. Chỉ có một tờ giấy thốt ra từ túc áo, trên đó là bút tích của Mai:
**”Em biết, người em yêu đang biến đổi. Em chỉ mong, khi mọ i thứ qua đi, anh sẽ hối tiỉnh